Tối hôm qua em cô' đợi Hương, không thì em đã đi rồi!
- Sống mới khó, chết thì khó gì?
t
- Hương tưởng chết mà dễ à? Đợi mãi mới được một cơ hội. Tối qua mấy lần em thiếp đi rồi, tự nhiên tỉnh lại, em lại cô 'thở để gặp Hương đấy!
Nghỉ một lát, Nguyên hỏi:
- Sao hôm nay có nhiều người vào thăm em thế ?
- Hôm nào mà chẳng thế !
- Hương nói với bố mẹ, khi em đi đừng có đau buồn, đừng khóc nhé!
- Chị sẽ nói bố mẹ. Mày sang bên ấy có cả chú Cào, cả em Phong nữa!
- Em cũng muốn xem mặt chú Cào thế nào!
- Chị đã hứa với mày là khi chị kiếm được tiền sẽ mua cho mày một cái quần bò, nay đã có tiền mà chưa mua được. Chị sẽ gửi sau vậy nhé!...”.
Ranh giới giữa sống chết chăng còn rõ ràng nữa. Cái chết đã bị vượt qua. Tôi cảm ơn cháu vì cháu đã cho tôi thấy cái chết cũng không quá đáng sợ, nó chỉ là một chuyến đi nhẹ nhàng, sang phía bên kia, với thứ ánh sáng khác. Tôi khâm phục nghị lực phi thường của cháu. Nhưng tôi băn khoăn không hiểu một cậu học sinh trung học ngây thơ như cháu lấy đâu ra cái nghị lực phi thường như thế để bình thản đối diện trước cái chết, điều mà ngay cả những kẻ can trường nhất trong chúng ta cũng phải run sợ. Trong lễ tang Nguyên, tôi đã chứng kiến nhà văn Bảo Ninh ôm lấy vai bố cháu, Đại tá Lê Hải Triều, chia sớt nỗi mất mát đau thương. Đó là hai người lính cùng đơn vị, từng lăn lộn sinh tử trên Mặt trận Tây Nguyên rực lửa. Khuôn mặt bố cháu và nhà văn Bảo Ninh nghiêm lại, rời rã nhưng không nước mắt. Khi đó tôi hiểu ra rằng cháu đã kế thừa từ bố nghị lực ấy, nghị lực của một người lính. Phải, cháu xứng đáng được gọi là người lính vì cháu đã nêu một tấm gương tuyệt vời về lòng can đảm và tinh thần lạc quan. Cháu không chết, cháu chỉ đi xa nhà, giống như ngày nào bố cháu khoác ba lô vào chiến trường, cả gia đình, ông, bà, các chú bác từng quây qụần dặn dò bố. Và giờ thì cả gia đình, bố, mẹ, chị cũng quây quần lại để dặn dò cháu. Giây phút chia ly thật lạ lùng, trong đau đớn lóe lên thứ ánh sáng ấm cúng bất diệt. Ánh sáng của tình yêu thương vô bờ bến:
''Tôi ngồi một bên, nhà tôi ngồi một bên, Hương ngồi phía dưới chân em. Thuốc vẫn tiếp tục truyền. Nhà tôi nói với Nguyên:
- Con ở với bô' mẹ được mười sáu năm nhưng bố mẹ rất tự hào về con. Một đứa con ngoan, học giỏi, hiếu thảo, chưa bao giờ làm bô' mẹ phật lòng. Những ngày qua, bố mẹ biết con đã nén chịu đau đớn để bố mẹ không buồn. Ai cũng khen con có nghị lực, con chẳng làm phiền lòng ai.
Lấy khăn lau nước mắt, mẹ Nhân nắm bàn tay con thủ thỉ:
- Con hãy về nhà mình nhé. Cứ nhà cửa tầng hai, tầng ba có điện là con vào. Từ nay, năm nào sinh nhật con, bô 'mẹ cũng làm cho con, đi tham quan nghỉ mát bố mẹ thắp nhang mời con về cùng đi.
Tôi nắm bàn tay của con. Bàn tay thon dài. Tôi hôn lên má con. Tôi ôm cháu thật lâu:
- Bố thương con lắm Nguyên ơi! Giá như bô' thay cho con được thi bô' làm ngay.
- Bố ơi! Sô' con nó thê' Bô' thay con thì con sống làm sao? Lấy gì mà ăn!
- Việc ấy con không phải lo. Nguyên ơi, bô' mẹ đã có ý định đợi con vài tuổi nữa sẽ mua cho con chiếc ô tô để con bằng anh bằng em. Bố biết con chín chắn, cẩn thận lái xe đượ mà. Thế mà...
- Bố! Đừng quá đau buồn nữa, số con thế rồi bô' ạ! Khi con đi bổ không được khóc. Bố hứa với con đi !
- Bố hứa! Bố hứa!
Tôi nói màn nước mắt ròng ròng.
- Nguyên ơi! Bô' sắp tuột mất con rồi...”.
Sự sống là bất tận bởi con người có ký ức. Mẹ Nhân luôn nhớ tới con. Bố Triều luôn nhớ tới con. Chị Hương luôn nhớ tới em. Tất cả những ai từng quen biết đều luôn nhớ tới cháu, Lê Viên Hải Nguyên, cậu bé to lớn, lành hiền, chăm chỉ, thông minh.
Nhớ và thương yêu mãi mãi.
Nhà văn NGUYỄN BÌNH PHƯƠNG
|