TRẬN ĐÁNH THÁNG TƯ TRÊN ĐỒNG LÚA VÙNG VEN SÀI GÒN

                                    TRẬN ĐÁNH THÁNG TƯ TRÊN ĐỒNG LÚA VÙNG VEN SÀI GÒN

Nguyễn Trọng Luân
Đêm 28/4/75 , Tôi, Nguyễn Minh và Ngô Thịnh dẫn tiểu đoàn vào Ấp Chợ. Nhiệm vụ không chỉ có thế, mà còn được trung đoàn quán triệt thêm như sau: Trận này d8 đánh ngay liền cầu Bông với 198 nên d9 ( đi làm dự bị cho d8) có thể sẽ là thê đội dự bị cho mũi đánh cầu Bông, vì thế trinh sát d8 phải bám địch và tìm vị trí đặt hỏa lực vùa đánh vào Ấp Chợ vừa chi viện đánh hai lô cốt đầu cầu Bông.
Hai giờ sáng ngày 29/4 khi cả đội hình đến ngoài cánh đồng cách ấp Chợ Tân Phú Trung 3 km thì chúng tôi cho bộ binh dừng lại. Bộ đội nằm trên một khu đồng dưa và rau cao hơn ruộng lúa. Trinh sát chúng tôi vào kiểm tra lần cuối trước khi đưa bộ binh vào chiếm lĩnh. Cách đấy hai tuần chúng tôi bổ sung tân binh cho a trinh sát hai lính Lào Cai tên là Long và Huynh. Hôm nay Long mới đi trận đầu tiên.
Bò vào cách đường số 1 chừng 300 mét . Tôi bảo Long, em nằm lại đây trông mấy cái bồng cho bọn anh. Lát nữa bọn anh sẽ ra dẫn bộ đội vào. Có một cái vườn cây ăn quả rất xum xuê , ánh trăng soi lổ đổ chỗ đen chỗ sáng. Tôi dò dẫm sờ tay lên thấy là quả chanh. Ghé tai thằng Ngô Thịnh, lát nữa quay ra làm vài quả nhé. Nguyễn Minh đi sang mũi c6 c5 , tôi và Thịnh đi hướng dẫn mũi c7 và đặt hỏa lực c8 với c15 phối thuộc. Lúc 3 giờ sáng chúng tôi quay ra vườn cây. Tôi đi trước , Ngô Thịnh sát ngay sau tôi. Suỵt , có địch . Trong vườn cây tối nhìn ra thì thấy một bóng đen lom khom tay sung tiến thẳng về tôi và Thịnh. Bóng đen cứ lại gần. Tôi và Thịnh tay để vòng cò mà không dám nổ sung. Nổ súng là lộ. Bộ đội chưa vào vị trí. Trận đánh sẽ bại lộ. Trống ngực đập rồn rập. Bóng dên lại gần đến chúng tôi chỉ 3 mét mà nó vẫn không bắn . Bỗng bóng đen thều thào. Em sợ quá , không dám nằm một mình đâu. Cho em đi vói các anh. ỐI giời ôi thì ra nó là thằng Long. Thằng Ngô Thinh nhao lên đè Long xuống . Ghé sát vào mặt Long mà chửi khẽ . Đ mẹ mày . Mày định giết các bố mày, giết tất cả Tiểu đoàn à. Rồi cứ thế nó đấm Long. Tôi gớ hai thằng ra. Chửi tiếng gió. Đ mẹ chúng mày muốn lộ hết à mà vật nhau ở đây. Thằng Long khóc thút thít. Em biết rồi biết rồi ạ.
Chúng tôi quay ra đồng. Gặp anh Thân e trưởng đi cùng với d phó Nguyễn Thừa Kế ( Người Đồng Lương- Cẩm Khê ) Anh Thân bắt Minh đưa vào sát lô cốt ấp Chợ lần nữa . Tôi Và Ngô Thịnh ra dẫn bộ đội vào chiếm lĩnh. Chiếm lính ở đây không như trên rừng nên nhanh chóng hơn. Mùi bùn ruộng mùi rau mùi, mùi ngò gai trong đêm thân thuộc. Tôi nhớ ở đồng Tân Phú Trung có rất nhiều những cái giếng lấy nước tưới rau có hai tầng bắc những thân cây tre trên miệng tầng dưới. Bộ đội ngồi cúi đầu xuống giếng mà bật lửa hút thuốc. Sở chỉ huy chỉ là con mương có dặng bằng lăng tháng tư hoa đang trổ tím ngắt. 5 giờ sáng mọi chuyện xong xuôi tôi ngồi ngay sau trận địa đặt DKZ . Trời hừng đông. Pháo Đồng Dù bắt đầu nổ cũng là lúc trận địa d8, d9 và đặc công 198 đánh cầu cùng nổ. Cả cánh đồng chớp lóe lên đinh tai nhức óc. Lúc bộ đội d8 xung phong tôi thấy cô biệt động Mỹ Hạnh vụt chạy từ sở chỉ huy d8 lao vào ấp. Có tiếng thét. Dừng lại đi Mỹ Hạnh! Nhưng bóng cô gái đã biến mất sau vườn cây ra ngoài đường số 1. Tối qua lúc Mỹ Hạnh cùng trinh sát d8 dẫn quân từ Bến Đình xuống tôi nghe cô kể nhà cô ở ấp Chợ này. Tôi biết cô gái ấy chạy về tìm ba má và các em mình dưới làn đạn của cả hai bên.
Gần trưa ngày 29/4 khi ta đã chiếm cầu Bông thì Ấp Chợ vẫn chưa dứt điểm. Trận đánh gay go đến tận 12 giờ. Một đoàn xe tăng thiết giáp của địch vài chục chiếc lao qua trận địa của tiểu đoàn tôi . Quân ta bắn được vài cái xe tăng, vài chục thằng địch và cũng thương vong vài chục người ngay trên đường số 1 mà vẫn chưa tiêu diệt được hai lô cốt mẹ bên phía tây đường. Chỉ đến lúc xe tăng 273 đuổi tới nơi thì d8 mới dứt điểm trận đánh ở trong ấp. Hàng chục xe tăng thiết giáp địch chạy ra cánh đồng không vượt được qua cầu Bông đành lao xuống đồng lúa và trở thành một biển lửa trưa 29/4 trên đồng Tân Phú Trung. Trưa ấy A trinh sát mò ngay ở chỗ mấy xe thiết giáp trên ruộng lúa. Thấy cả một bu gà và ngan. Lúc hành quân còn kịp mang theo một con ngan, Chiều tối hôm ấy dừng ở Hóc Môn cử ngay chú Phương ( Văn Phương) và Long Lào cai mổ ăn. 10 giò đêm chúng tôi hành quân vào thành phố. Đêm ấy chúng tôi ngủ lại ở Tân Sơn Nhì.
Tháng tư ở cửa ngõ Sài gòn rừng rực lửa và hoa bằng lăng bay tả tơi trong bão đạn.
Tháng tư ở của ngõ Sài Gòn có mùi đòng lúa con gái và mùi ngò gai, mùi húng chanh Củ Chi, một mùi đêm chiếm lĩnh trên đồng lúa vùng ven.
Tháng tư Củ Chi là hình ảnh các cô gái biệt động ngực căng dây súng và mồ hôi ướt dính bà ba eo thon. Là những tấm khăn rằn hiền hậu của má của em lần đầu tôi thấy.
Tôi và Ngô Thịnh trở về trường đại học ngay trong năm 1975 rợp màu cờ đỏ ấy. Còn bạn tôi Nguyễn Minh, Long Lào Cai , Phương Thanh Thủy, Tiến US và cả A trinh sát lại đi chiến trận Tây Nam. Long là chiến sĩ trinh sát cự phách của d8e64 ở mặt trận tây nam và hi sinh ở đó năm 1978.
Năm 1993 trong một lần đi công tác Sài Gòn tôi trở lại Củ Chi. Tôi đến Ấp Chợ và người ta cho tôi biết, sau năm 1975 cô biệt động Mỹ Hanh được đi học y sĩ và lấy chồng mãi trên Đà Lạt. Những người lính d8 hôm đó đánh vào ấp Chợ hẳn không quên tên ác ôn trưởng ấp quì gối giữa đường trước mặt MỸ Hạnh. Bởi hơn ai hết Mỹ Hạnh là người biết rõ tội ác của thằng ác ôn này. Hôm ấy nếu không có Mỹ Hạnh xuất hiện thì bộ đội ta đã bỏ lọt tên ác ôn đã từng giết hàng chục cán bộ hoạt động bí mật của ta.
Tháng tư này đã là 45 năm tháng tư trôi qua. Chúng tôi đã vào tuổi xưa nay hiếm, bạn tôi người còn người mất người già yếu neo đơn khốn khó ở vùng rừng núi trung du hay vùng cao phía bắc. Ai cũng nhớ Sài Gòn và nhớ con đường tiến vào nội đô qua Hóc Môn có rất nhiều hoa Phượng đỏ. Nhớ cánh đồng lúa xanh ngát Tân Phú Trung rất nhiều con mương có hoa bằng lăng tím.
Để đi đến được đây bao nhiêu đồng đội tôi nằm lại ngang đường và biết bao nhiêu người mang thương tật về cho cha mẹ vợ con cùng chịu đựng khổ đau mãi về sau.
Tháng tư của chúng tôi là thế. Màu xanh của lúa màu đỏ của hoa và màu của nước mắt mặn chát.
Hà nội trưa 21/4/2020 NTL