KÝ ỨC BUỒN
Nguyễn Bình - đại đội trưởng đại đội pháo binh 105 - Sư đoàn 320 - Quân đoàn 3
Vào tháng 3 năm 1979 , sau khi đơn vị tôi đánh qua thị xã Takeo sau đó đánh vào Quân khu Tây nam của Khơ me đỏ . Tôi được lệnh đi đánh phối hợp với tiểu đoàn 5 trung đoàn 52 sư đoàn 320. Chiều xẩm tối tôi vào tới tiểu đoàn 5, nhận nhiệm vụ khoảng 12h đêm bắt đầu hành quân, tôi đi giữa đội hình cùng tiểu đoàn bộ.
Đi đến gần sáng thì tự nhiên , nghe trên đầu đoàn quân tiếng b40 , b41 , đkz toàn hoả lực mạnh, sau đó là tiếng súng bộ binh , bắn sối xả về phía quân ta . Tôi thầm nghĩ : thôi gay rồi ta đã đi vào giữa ổ phục kích của địch .
Quả nhiên như tôi nghĩ, rất nhanh chóng, với kinh nghiệm của những lính chiến của tiểu đoàn 5, lính ta nằm tại chỗ bắn trả quyết liệt, hai bên giao tranh khoảng 30 phút .
Địch có công sự vững chắc, ta đánh vận động không có công sự, lại bị địch tấn công bất ngờ, nên khoảng 15 phút đầu ta bị mất tinh thần .Toàn bộ tiểu đoàn 5 dạt ra, quay lại khe suối cạn gần đó, bắt đầu lập chốt chiến đấu, phản công lại địch.
Lúc này đại đội đi đầu lọt vào ổ phục kích, khi đã rút về khe suối cạn an toàn, kiểm tra lại quân số báo cáo tiểu đoàn, mất 8 đồng chí, vào mờ sáng hôm ấy . Cả tiểu đoàn 5 dàn đội hình phản kích, quyết tìm cứu những đồng đội, đang bị kẹt lại phía trước!
Suốt buổi sáng hôm đó quân ta tổ chức tấn công để lấy tử sỹ nhưng ko được vì bọn địch chốt dày đặc, tôi gọi điện điều chỉnh pháo bắn vào điểm chốt của chúng, nhưng vẫn không đánh bật được chúng, bởi bọn định có công sự vững chắc, lại đầy đủ hoả lực . Đến chiều tối , giao ban tiểu đoàn, bàn phương án chiến đấu, cả ban chỉ huy tiểu đoàn bàn đi tính lại vẫn chưa có phương án nào khả dĩ.
Thằng Viêm tiểu đội trưởng trinh sát, lính 77 người Hà Tĩnh nó ngồi nghe, một lúc rồi thủng thẳng nói :
⁃ Các ông đánh thế đéo được đâu. Chỉ tổ tốn quân thôi.
Anh Quỳ tiểu đoàn trưởng nói :
⁃ Thế theo ý mày thì đánh thế nào ?
Thằng Viêm nói :
- Các ông xem tiểu đoàn còn bao nhiêu lựu đạn US của Mỹ thu hết về đây cho tôi. Chưa ai hiểu ý của nó, thì nó nói tiếp :
“Thu về đây cho tôi vài chục quả. Rồi một mình tôi đêm nay, sẽ bò qua bãi trảng trống sau lưng địch, khi nào các anh nghe tiếng lựu đạn của tôi ném, thì tiểu đoàn lấp tức tấn công lên hỗ trợ cho tôi”
Anh Quỳ , tiểu đoàn trưởng mừng ra mặt, nhưng cũng lo lắng hỏi lại :
⁃ Liệu mày có chơi nổi không? thằng Viêm nở nụ cười khinh bạc nói :
⁃ Các ông cứ tin tưởng ở tôi, mà có đéo phương án nào hay hơn đâu !
Cuối cùng chúng tôi cũng nhất trí phương án của thằng Viêm tiểu đội trưởng trinh sát . Chờ đợi lo âu, sinh mạng của 8 đồng đội giờ chưa biết ra sao, ai còn ai mất?
Gần ba giờ sáng , Viêm cởi trần, người đeo toàn lựu đạn US và khẩu AK báng gấp bò qua bãi trảng trống. Phải nói thật lúc đó chúng tôi hồi hộp vô cùng, liệu Viêm có hoàn thành nhiệm vụ, theo kế hoạch của nó không ? cả tiểu đoàn giao phó, trông chờ vào mỗi mình mày thôi đấy Viêm ơi.
Tôi thầm cảm phục nó, thật táo bạo , quyết liệt, dám một mình xông vào cửa tử, để giải cứu cho đồng đội.
Tờ mờ sáng từ phía sau lưng địch những tiếng lựu đạn nổ oành oành...liên tục, lựu đạn nó ném nhanh chính xác, bọn địch bị đánh bất ngờ từ phía sau lưng, lại toàn lựu đạn nên hoảng loạn, vì nghĩ quân ta áp sát gần lắm.
Đã chuẩn bị từ trước, nghe tiếng lựu đạn nổ liên tục anh Quỳ hô xung phong cả tiểu đoàn đồng loạt bắn xối xả, đạn b40, b41, Ak , ERBD xé màn sương sớm, lao vào trận địa định. Đằng trước bộ binh xông lên, đằng sau Viêm vẫn tiếp tục ném lựu đạn, bọn địch trở tay ko kịp bật chốt bỏ chạy.
Trận đánh thật tuyệt vời đậm chất anh hùng, như trong phim của thằng Viêm.
Sau khi ta chiếm lại chốt tiểu đoàn tổ chức tìm kiếm anh em mất tích, rất may còn một chiến sỹ của ta bị thương nằm lại . Nấp trong bụi rậm bọn địch không nhìn thấy nên còn sống sót.
Theo hướng chỉ của cậu bị thương và chứng kiến bọn Ponpot hành hình và giết những đồng đội của ta.
Tôi và anh Quỳ tiểu đoàn trưởng đến, mà không tin vào mắt mình, thật đau lòng với cảnh tượng, không thể tàn ác hơn, còn hơn rất nhiều lần thời trung cổ . 7 cái cọc thẳng đứng, trên là những cái đầu anh em mình chúng còn cắt dương vật của từng người, cậy răng nhét vào miệng, thân hình các anh nằm rải rác khắp nơi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, anh Quỳ bật khóc nói “Tao xin lỗi chúng mày, anh xin lỗi các em”.
Lúc bấy giờ cảnh tượng vừa đau xót vừa căm hận, thật khó mà cầm lòng được, nước mắt cứ thế tuôn ra cay xè. Sau hai ngày bị chặt đầu mất máu mặt mũi các anh thâm đen lại, không thể nhận ra, khuôn mặt này là của ai với ai, mấy anh em cùng trung đội, đến nhận diện cũng chịu. Chỉ nhận được tên tuổi từng người qua quần áo và giấy tờ trong túi quần , túi áo. Còn đầu thì chịu không thể phân biệt được nữa!
Anh Cường tiểu đoàn phó chắp tay, nói với anh em hy sinh :“Thôi thì trong chiến đấu cũng có trận thắng trận thua. Bọn Miên dã man quá anh em chúng tôi không thể phân biệt nhận dạng được mong các đồng đội thông cảm và phù hộ cho anh em chúng tôi”
Sau đó anh cho anh em vận tải C25 đi cùng với tiểu đoàn ghép
lại vào cho đủ, mỗi thân một cái đầu và cho vận tải chuyển về tuyến sau.
Đó là những ký ức đau buồn mà không phải người lính nào trong chiến đấu cũng được chứng kiến và trải qua, những trận đánh bi hùng, luôn nằm mãi trong ký ức chúng tôi.
P/S Qua bài viết này tôi cũng rất mong được các anh Quỳ - Tiểu đoàn Trưởng, Anh Cường - tiểu đoàn phó và đặc biệt là Viêm người tiểu đội trưởng trinh sát. Quê Hà Tĩnh , lính 77 , nếu các anh vào đọc được bài viết này hãy liên lạc với tôi.
Nguyễn Bình
Nguyên đại đội trưởng đại đôi pháo binh 105 mm
.... F320 .QD3